Kinh tám điều giác ngộ của các bậc đại nhân
Là đệ tử phật thì nên hết lòng ngày cũng như đêm,đọc tụng và quán niệm về tám điều mà các bật đại nhân đã giác ngộ. Điều thứ nhất là giác ngộ rằng.Cuộc đời là vô thường thế giang không chắc, những cấu tạo của bốn đại điều trống rỗng và có tác dụng gây đau khổ, con người do tập hợp năm ấm mà có,lại không có thực ngã sinh diệt thay đổi không ngừng,hư ngụy và không có chủ quyền.Trong khi đó tâm ta thì là nguồn suối phát sinh điều ác và thân ta là một nơi tích tụ của tội lỗi. Quán chiếu như trên thì dần dần thoát được cõi sinh tửĐiều thứ hai là giác ngộ rằng càng lắm ham muốn thì lại càng nhiều khổ đau,rằng bao nhiêu cực nhọc trong cõi sinh tử điều do ham muốn mà có.Trong khi đó người ít ham muống thì không bị hoàn cảnh sai sử,lại cảm thấy thân mình và tâm mình được thư thái.
Điều thứ ba là giác ngộ rằng vì tâm ta rong ruổi chạy theo danh lợi không bao giờ biết chán cho nên tội lỗi ta cũng theo đó mà càng ngày càng lớn.Các bật bồ tát bồ tát thì khác hẳn:Họ luôn nghĩ đến phép tri túc,an vui sống đời đạm bạc để hành đạo và sem sự nghiệp duy nhất của đời mình là trí tuệ giác ngộ
Điều thứ tư là giác ngộ rằng thói quen lười biếng đưa đến chỗ đạo lạc; vì vậy con người cần phải chuyên cần hành đạo,phá giặc phiền não,hàng phục bốn loài ma ra khỏi ngục tù của năm ấm và ba giới
Điều thứ năm là giác ngộ rằng chính vì vô minh cho nên mới bị giam hảm trong cõi sinh tử.Các bật bồ tát thường xuyên biết rằng phải học rộng biết nhiều,phát triển trí tuệ đạt được biện tài để giáo hóa cho mọi người ,để cho tất cả đạt tới niềm vui lớn.
Điều thứ sáu là giác ngộ rằng vì nghèo khổ cho nên người ta sinh ra nhiều oán hận và căm thù,và vì thế lại tạo nên những nhâ xấu .Các vị bồ tát biết thế cho nên chuyên tu phép bố thí,coi kẻ ghét người thương như nhau,bỏ qua những điều ác mà người khác đã làm đối với mình và không đem tâm ghét bỏ những ai đả làm điều ác.
Điều thứ bảy là giác ngộ rằng năm thứ dục vọng gây nên tội lỗi và hoạn nạn . Người xuất gia tuy sống trong thế tục nhưng không nhiễm cái vui của phàm tục,thường quán niệm rằng tài sản của mình chỉ là ba chiết áo cà sa và một chiết bình bát,tất cả điều là pháp khí,rằng chí nguyện xuất gia của mình là sống thanh bạch để hành đạo,giữ phạm hạnh cho thanh cao và đem lòng từ bi để tiếp sử với tất cả mọi người.
Điều thứ tám là giác ngộ rằng vì lửa sinh tử bừng cháy cho nên mọi loài đang chịu biết bao niềm thống khổ. Biết vậy cho nên ta phải phát tam đại thừa, nguyện cứu tế cho tất cả mọi người,nguyện thay thế cho mọi người mà chịu khổ đau vô lượng, khiến cho tất cả chúng sanh điều đạt tới niềm vui cứu cánh.
Tám điều nói trên là tám điều giác ngộ của các bậc đại nhân ,bụt và bồ tát;những vị này đả tinh tiến hành đạo,tu tập từ bi và trí tuệ,đã cỡi thuyền pháp thân đến được niết bàn.khi trở về lại cõi sinh tử độ thoát cho chúng sinh,các vị điều dùng tám điều giác ngộ ấy để khai mở và chỉ đường cho mọi người,khiếng cho tất cả chúng sanh ai cũng giác ngộ được cái khổ của sinh tử,lìa bỏ được ngũ dục và hướng tâm vào con đường thánh.
Niếu là đệ tử bụt mà thường đọc tụng tám điều này thì mỗi khi quán niệm diệt được vô lượng tội,tiến tới giác ngộ, mau lên chính giác,vĩnh viễn đoạn tuyệt với sinh tử,thường trú trong sự an lạc.