Xóm chài
Thương chi chiếc lá trên cành gãy
Bỗng chốt nắng lên nét xanh tàn
Mây xanh dạo bước qua non thẫm
Mưa nguồn rưới mát xóm chài xưa.
Đại Sư: Vô Thượng Pháp Vương
Dòng thời gian cuốn trôi bao kỷ niệm , biết sao cho đẹp về vùng quê nghèo quanh năm kiếm sống bằng nghề đánh cá qua ngày.Quanh năm cũng chỉ quẩn quanh trong công việc hiểm nguy mà đời sống vẫn nghèo khổ, vì manh áo mà lăn lộn .Nhiều khi đi ra biển sâu để tìm cầu miếng cơm cho đỡ dạ con người, thương yêu chi mà không hề biết mạng sống của mình có còn nguyên vẹn khi về hay không .Thân phận con người sao mà mong manh quá ..Bao đời cứ bám víu vào nghề đâm hà bá để mong cơm no áo ấm mà mấy ai có được cuộc sống đầy đủ, thật là buồn .Nhìn cuộc sống đủ đủ khi cá tôm đầy ghe nhưng mấy ai nghĩ về thân phận của người vợ mất chồng khi gặp bảo tố.chỉ có dòng nước cam lồ của phật đà mới có thể làm cho khu xóm chài nghèo trở thành chốn thanh lương là trời phương ngoại giữa trần thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét