Em cứ bướt trên dòng đời xuôi ngược
Tôi âm thầm nhìn lại đóa hoa xưa.
Nhưng dòng đời cuốn em về khổ lụy
Đóa hoa xưa hòa lẫn với phong ba.
Trên vạn nẽo trùng dương đầy khô mộc
Đi về đâu em hỡi cánh hoa xưa.
Trong vạn kiếp tái tê hồn tiên giới
Em cùng tôi cất bướt về chốn xưa.
Hoa phương ngoại đung đưa cùng mây trắng
Tiếng suối reo mong ngóng khách phong trần
Để mãi mãi ta chưa hề xa cách
Mảnh hồn xưa vẫn trọn vẹn tình xuân
Hóa Thành Du
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét